Old blog

Entry for June 30, 2008

Bởi vì cuộc sống là muôn vàn nỗi buồn
Là người đàn ông hãy dũng cảm đứng lên

Tình yêu!

là ng thua cuộc lúc này nói bọn TBN sẽ cười hãy mủi
Nhưng Mannschaft, ngày về chúng tôi luôn đón các anh
Bởi vì tin
Bởi vì yêu
Bởi vì ….


Old blog

2 bài viết hay

Sưu tầm từ VNE và ngoisao

“Khẩu chiến” trên status Yahoo Messenger

Vốn mê ý chí của tuyển Đức, Uyên luôn đặt dòng Germany vô địch!lên status, khiến các fan hâm mộ Bồ Đào Nha, Hà Lan, Tây Ban Nha…trong list của cô nhảy dựng lên “ủ lò” bằng vô số câu: “Đè bẹp dí xe tăng!”, “Xe tăng Đức đứt xích!”, “Giá dầu tăng, Đức hết tiền mua xăng!”…

Status còn là nơi “dân chat” trêu đùa, khiêu khích nhau. Ảnh minh họa.

Choáng váng nhưng buồn cười vì đó toàn là những đứa bạn thân biết sở thích của cô, Uyên vẫn kiên định để status này suốt cả vòng bảng dù đội tuyển chơi tồi trong trận gặp Croatia và nhìn chung không làm hài lòng người hâm mộ.

“Lỡ yêu Đức mất rồi nên tôi không thể không cổ vũ cho họ!”, cô nhân viên văn phòng ở Hà Nội tâm sự. “Vẫn biết nhiều đội… đá đẹp nhưng thật khó nghiêng sang họ nếu họ đối đầu với Đức!”.

Vì thế, cô tiếp tục để status Germany, God bless you(Chúa phù hộ cho tuyển Đức) trong ngày họ gặp Bồ Đào Nha trận tứ kết. Ngay lập tức, không nói không rằng, không hề chat một câu nào với fan “đối thủ”, các anh chàng mê “Bồ” đáp trả bằng những dòng “khiêu khích” hài hước như “He is sunbathing at Vinpearl Land” (Ông ấy đang mải tắm nắng ở Vinpearl Land – Nơi tổ chức cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2008 cùng thời gian với Euro 2008).

Và thật không ngờ, Đức đã đá một trận tưng bừng, phối hợp ăn ý để giành chiến thắng 3-2 bằng thực lực chứ không do ăn may nhờ bàn tay của Chúa. Tiếp đà thắng lợi khiến Uyên tự tin viết tiếp status cổ độngGermany team eats Turkey tonight!(Tuyển Đức ăn thịt gà tây tối nay – Turkey vừa là “Thổ Nhĩ Kỳ”, vừa nghĩa là “gà tây”). Đến lúc này, các fan của những đội bóng “hạt giống” bị loại quay ra cổ vũ Thổ Nhĩ Kỳ. Họ vẫn cả ngày gầm ghè không thèm chat mà liên tục đăng những dòng trêu tức cô bạn mê bóng đá: “Gà chọi uống rượu 45o rồi”, “Cúm gà, chạy hay là chết”…

Ức lắm”, Uyên nói. “Nhìn status của chúng nó chỉ muốn “oánh” cho một trận. Nhưng…cũng buồn cười, cả ngày không chat mà cứ gườm gườm nhìn status của nhau rồi ăn miếng trả miếng”. Sau trận chiến chứng kiến tuyển Đức đá phập phù, truyền hình lại mất tín hiệu đến 4 lần vì bão từ, cuối cùng cô cũng thở phào trên… status: Cuối cùng thì cũng ăn được con gà dai rồi, đi ăn phở đây!“. Và rồi lại bị “phang” một câu: “Phởn”.

Status trên các phần mềm chat là dòng thể hiện tâm trạng của người sử dụng nhưng nhiều lúc đã trở thành nơi ngấm ngầm thể hiện thông điệp đùa vui, đối nghịch hoặc đồng thuận, chỉ có “kẻ trong cuộc” linh cảm thấy và người có nick của họ mới nhận ra.

Linh, nhân viên kinh doanh mấp mé 30 tuổi ở một công ty viễn thông, làm bạn bè mừng phát sốt khi để status: “Bắt đầu yêu…” Nhưng họ té ngửa ra là cô bạn vẫn chưa có mối tình vắt vai nào mà chỉ phụ họa cùng 5 đồng nghiệp để “dạ vâng” với status của sếp: “Các em phải biết học yêu việc làm báo cáo tuần!”.

Có một thời gian, sếp tự dưng hay “biến mất” vào buổi chiều, khiến nhân viên vừa tò mò vừa… sướng vì được tự do ăn uống, vui đùa. Đến khi sếp biết chuyện lại cảnh báo trên… status: “Đừng lạm dụng sự vắng mặt của anh!”. Ngay lập tức, các nhân viên nhí nhố lại đồng thuận để: “You’re not sexy enough to be abused!” (Anh chưa đủ gợi cảm để bị lạm dụng đâu!). Đến nước này, sếp chỉ còn biết cười phớ lớ nhưng vẫn vớt vát nói: “Nhớ làm báo cáo tuần!”.

Còn Tân và Hiếu, làm việc tại một website giải trí, thì hằm hè nhau một việc “trời ơi đất hỡi” mà chưa nói chuyện được với nhau, khiến Tân hậm hực viết: “Đang chờ đợi một lời xin lỗi!”. Một lúc sau, Hiếu lò dò lên mạng và đối lại bằng một dòng: “Không làm gì sai. Không việc gì phải xin lỗi!”, báo hại các “friend” mất cả ngày lao vào hỏi han, đoán già đoán non.

Vợ chồng anh Phúc, chị Thương còn làm bạn bè “kinh hoàng” hơn khi họ lâm vào một cuộc “chiến tranh lạnh” do anh lỡ nhắn tin “quá đà” cho một cô gái khiến vợ giận dữ hơn một tháng. Ở nhà không nói chuyện nhưng đến công ty, họ liên tục thay status bằng những lời… hát.

Anh: “Tình yêu hỡi, ngàn lần xin tha thứ. Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em”.

Chị: “Giờ thì xin lỗi để làm gì, đã điên lại còn khùng…”

Anh: “Chuyện buồn kia thôi sẽ qua, niềm đau kia xin vỡ tan. Rồi cơn mưa kia sẽ xanh lại mùa xuân”

Chị: “Đừng để tôi nhìn thấy anh cùng ai trong tay. Quả tim không ai bóp nhưng lại đau. Đừng để tôi được nghe nghe miệng đời thế gian vì nh
ân gian hay có câu: Tai không nghe mắt không thấy tim sẽ không đau!”.

Anh: “Anh đã sai, xin làm lại từ đầu…”

May mắn là cuối cùng họ làm lành được. Khi bị bạn bè hùa vào trêu chọc “chúc mừng”, Phúc mới tiết lộ: “Nhờ status mọi người biết chuyện giận dỗi, xúm vào ‘khuyên can’ nên mới… xong. Với lại mình chỉ vô tư quá thôi, chứ yêu vợ lắm, làm gì có chuyện này kia!”.

————-

Và 1 bài khá romantic và hay….

Sơ mi trắng và quần tây

Thường ngày, anh vẫn luôn xuất hiện với quần jeans cùng áo polo khỏe khoắn hay nếu không, hẳn đó là một chiếc sơ mi kiểu bụi bụi. Khá lâu rồi, em mới lại thấy anh như tối qua: áo sơ mi trắng xắn tay sơ vin quần tây. Thật lịch sự và trẻ trung!

Mizu

Anh có nhớ không, lần đầu tiên mình gặp nhau anh cũng mặc giống như thế – sơ mi trắng và quần tây?

Xem ảnh to

—Hình chỉ có tính chất minh hoạ–

Vì nó quá kul nên mạn phép tác giả sử dụng làm hình minh hoạ

Bây giờ và cả sau này nữa, mỗi khi nhìn lại em vẫn nghĩ lần gặp ấy thực sự là cơ duyên mà ông trời đã định đoạt trước cho chúng ta!

Nếu tối đó, em cứ một mực đòi về không đến chỗ hẹn nữa thì mình đã không gặp nhau, anh nhỉ! Nhưng cuối cùng em lại đồng ý vì không muốn để chị Phong Vân phải thất hứa với mọi người. Bấy giờ hai chị em sống cùng nhau, đi đâu cũng có nhau, em bỏ về trước để chị về sau một mình khuya khoắt, em thấy chẳng yên tâm được!

Nếu tối đó, em vui vẻ sánh bước nhảy cùng mọi người thì mình đã chẳng có dịp mà bắt chuyện làm quen, phải không anh? Xung quanh ai cũng nhảy rất nhiệt tình duy chỉ có anh và em lại đứng yên một góc cạnh nhau. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, anh ghé tai em hỏi:
– Sao em không nhảy?
Thay vì trả lời, em hỏi ngược lại anh:
– Sao anh cũng không nhảy?

Có lẽ ngay từ đầu đã thế nên sau này nhiều lần anh phát bực với em vì cứ đang tranh luận hay giận dỗi, anh hỏi, em chẳng khi nào trả lời mà toàn hỏi ngược lại.
– Vì anh già rồi! – Em suýt phá lên cười song phải cố bấm bụng lại thản nhiên như không.
– Em thì không biết nhảy!

Sự bắt đầu của chúng ta “thật tình” như thế, không hoa mỹ màu mè gì cả. Lâu lâu mình lại ghé tai nhau nói đôi ba câu kiểu như mấy gạch đầu dòng trong sơ yếu lý lịch rồi thôi.

Nếu tối đó, tàn cuộc vui mọi người kéo nhau đi ăn khuya, em không đưa khăn và nói:
Trán anh đầy mồ hôi kìa, anh thấm đi!, rồi còn giục anh về nhà nghỉ sớm khi anh đột ngột bệnh thì chắc anh sẽ chẳng có tí cảm xúc nào với em đâu nhỉ?

Sau này, anh bảo những cử chỉ ấy khiến anh cảm nhận được một sự quan tâm rất thật lòng, là sự thật lòng từ bên trong chứ không chỉ là những câu hỏi han cho có ở nơi em. Nhưng… sự thật nào có lãng mạn thế, đẹp đẽ thế đâu anh! Đơn giản nếu người bị mệt, không phải anh thì em vẫn cư xử như vậy! Đơn giản nếu anh… chịu về sớm thì mọi người cũng sẽ về theo, trong đó tất nhiên có cả em mà em thì đang muốn về nhà ngủ lắm rồi! Và dù em đã sớm đính chính lại với anh nhưng anh vẫn (thích) cố chấp giữ nguyên cái sự hiểu nhầm chết người đó cho tới nay. Là do anh đấy nhé, em đã rất thành thật “khai báo” rồi mà! Anh yêu của em à, như thế có phải anh đã “dại dột” lắm không!

Lần đầu tiên gặp anh, em đã có một cảm giác rất khác biệt! Đừng gọi đó là yêu hay thích, em chẳng tin vừa gặp đã vậy được! Trong thâm tâm em chỉ nghĩ… có lẽ… anh sẽ có một ảnh hưởng nhất định nào đó đến cuộc đời em! Khó có thể lý giải là gì nên em đã nhìn anh thật lâu, còn anh thì lạnh lùng nhìn đi nơi khác. Anh lạnh lùng đến… phát ghét! Vì thế, chẳng phải tình cờ mình đứng chung một góc đâu anh, em cố ý đấy, để xem đứng cạnh rồi anh còn “thiếu lịch sự” nữa không? Ai ngờ anh lại “thú nhận” rằng anh cũng cố tình không kém để đứng riêng như thế với em, để lịch sự làm quen với em. Em bĩu môi không tin chuyện đó thì anh cũng lắc đầu tỏ ý không tin em. Là “giả vờ” cả đấy, em biết hết!

Anh đến với em không giống những chàng trai khác! Như người ta để giữ liên lạc sẽ xin số điện thoại ngay, anh thì không (thèm)! Đến mãi sau vì có công việc gặp lại, anh mới hỏi số của em. Như người ta có số điện thoại rồi sẽ nhắn tin suốt, anh thì không! Họa hoằn lắm một tuần mới có vài ba tin rồi đột ngột… “im thin thít và lặn mất tăm”! Như người ta hẹn hò lãng mạn, anh cũng không! Tự nhiên một ngày cuối tuần, vào cái giờ rất vu vơ không sớm không muộn, anh gọi điện rủ em đi uống cafe trong khi em còn bận… ngồi rạp xem phim. Thôi thì em từ chối và thế là anh chẳng có hẹn hò gì thêm nữa! Muốn hẹn hò cũng phải thông báo trước cho em còn sửa soạn, lấy tinh thần chứ nhỉ? Mà có báo sớm chắc gì em đã nhận lời đi nhỉ? Đấy nhé, cuối cùng gần nửa năm sau, lần hẹn hò đầu tiên nào có chuẩn bị gì, chỉ vì mình thấy nhớ nhau quá, thấy muốn gặp quá, ngay lúc đó – không thể muộn hơn nên phải gặp thôi!

Em biết anh không phải người lãng mạn! Tất cả những điều anh làm cho em, kể cả những bất ngờ rất lớn hoàn toàn không nằm trong chủ đích cố tình tạo sự lãng mạn của
anh. Chỉ đơn thuần là làm sao để em cảm nhận được anh luôn quan tâm đến em, chăm sóc đến em nhiều nhất mà thôi! Với em, đó chính là điểm tuyệt vời nhất ở anh!

Suốt thời gian dài cứ vậy, lâu lâu xuất hiện vài tin nhắn của anh. Anh không vội vã, không vồ vập! Trầm tĩnh và lặng lẽ! Những tin nhắn (có vẻ) như rất quan tâm, bất chợt đến, bất chợt đi không có qui luật nào hết. Có thể là vài hôm, vài tuần, thậm chí là cả tháng. Thật buồn cười là em đã… sốt ruột khi vắng những tin nhắn của anh. Em đã hồi hộp mong, hồi hộp đợi! Mỗi khi điện thoại báo có tin nhắn, em đã nghĩ ngay là của anh và đúng là của anh thật! Nếu ai khác thì họ đã nhấc máy gọi luôn và cũng chẳng mấy ai gọi vào cái giờ chúc ngủ ngon đấy bao giờ. Em tự nhủ (một cách lý trí) rằng… ở tuổi như anh… thừa đủ kinh nghiệm để trầm tĩnh trước tình cảm (nếu có) thì trẻ như em cũng thừa thời gian để không phải vội vàng! Chúng ta đã kiên nhẫn đến mức người ngoài cuộc phải sốt ruột đấy anh! Nhiều người trêu là anh có “chiến thuật” nhưng em hiểu không phải vậy! Ở thời điểm đó, giữa chúng ta có quá nhiều băn khoăn, nghi ngại. Thậm chí cả hai từng muốn gạt người kia ra khỏi suy nghĩ của mình! Và dù cố gắng che giấu đi tình cảm thật nhưng (may sao) anh và em đều thất bại!

>Ngày tháng trôi qua thật mau, chẳng bao lâu nữa mình sẽ kết hôn rồi anh! 24 tuổi, vớt vát thêm cái tuổi mụ để em không cảm thấy quá trẻ đối với việc lập gia đình. Thật sự, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ kết hôn ở tuổi này, càng không nghĩ mình sẽ cưới một người hơn mình nhiều tuổi thế! Cũng như anh, anh chẳng thể nào nghĩ sẽ quen người… ít tuổi như em. Mẹ em cứ cười bảo như gen di truyền vậy vì mẹ lấy bố – người đàn ông hơn mẹ tròn con giáp.

Anh ạ,
Thường thì những gì mà người ta không thể hiểu vì sao, không thể giải thích được thì hay gọi đó là duyên phận. Nhưng em thích gọi bằng một cách khác, đó là tình yêu!
Em yêu anh thật nhiều!

Nhiều hơn em từng tưởng tượng, từng suy nghĩ… nhưng chẳng thể nào đủ đầy!

Phùng Thu Thủy [narzisse_ptt@yahoo.com]

Old blog

Iu

[Việt Nam – đường Tôn Thất Thiệp <>]

Tớ – đi mua bánh mì – lang thang qua Hàm Nghi – rồi qua chợ Bến Thành (liên quan ghê luôn)
Bỗng nhiên – ai như đội Đức – thôi đúng rồi Mannschaft
Đau tim lần 2 – Kloseeeeeeeeeeeee đang cười
Phóng như bay, sổ tiếng Anh mà nghe như tiếng … TNK: “adndsmndsam….”
Klose nhìn mình cười rồi kí tên tặng mình lại còn bảo đứng vào chụp hình để anh về anh đưa lên web

Ôi, chỉ muốn bay
Rồi đi mua bánh mì tiếp, lát thấy anh cầm ổ bánh mì y chang mình 😡 iu thế
Rồi mình đi lạc ra Võ Văn Tần (liên quan lắm! :)) hahahaha)

Rồi nghe giọng ai như bạn Diệp Chi RCV xì xà xì xồ

Ồ tivi đang véo von giọng hai MC
tỉnh dậy, mơ thôi à, mơ thôi à

Đúng là mơ =]] =]]